Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh
Phan_6
Chị quay lại nhìn cô khẽ nói :
_Có lẽ bác Trương đang đợi em đó.
Chị chỉ cho cô chiếc máy camera phía cuối căn phòng.
_Chị cá là bác ý đang nhìn chúng ta nói chuyện.Mau đi nghỉ ngơi chút rồi gặp bác ý đi.
_Vâng , ngày mai gặp lại chị.
Cô ra khỏi phòng tập , tức tốc lên phòng thay quần áo. Sau khi đã chỉnh tề cô mới xuống vườn gặp bác
Trương.Cạnh chiếc hồ đã được đặt sẵn 1 bộ bàn ghế, bác Trương đang ngồi đợi cô.
_Tiểu thư , cần nghỉ ngơi thêm chút nữa.
_Dạ thôi cháu vần khỏe lắm . Hi hi
_Vậy chúng ta sẽ bắt đầu nhé !
_Dạ.
Chăm chú nghe bác Trương giới thiệu về bang và những người có địa vị trong bang cô thấy hứng thú vài
phần.
-Tiểu thư , đây là các tiểu thư của các chi nhánh , địa vị của họ trong bang cũng phụ thuộc vào địa vị cha
của họ.Chủ yếu họ cùng cha của mình quản lý các chi nhánh nhưng cũng có 1 số ngoại lệ.
_Ngoại lệ ? Lẽ nào là vị tiểu thư Triệu Uyển kia ?
_Đúng thế , cô ta là người có thế lực nhất trong tất cả các tiểu thư.Cha cô ta là người đứng đầu chi nhánh
mạnh nhất hội , hơn nữa cô ta cũng thực sự có tài trong công việc vì thế trong nhiều cuộc làm ăn cô ta
thường là người đi cùng thiếu gia.Ngoài ra còn có
_Tôi là ngoại lệ thứ hai, rất hân hận được gặp mặt chị hai.
1 giọng nói cắt ngang lời nói của bác Trương , 2 người cùng quay lại , đập vào mắt cô là 1 gương mặt đẹp
hơn cả con gái , nếu không phải giọng nói kia đầy nam tính cùng cách ăn mặc menly qua sức cô đã tưởng đây
là 1 cô gái.Thấy người đối diện đang nhìn mình không chớp mắt anh ta cũng không có vẻ ngại ngần khoe nụ
cười thiên thần của mình :
_Chị hai đừng thấy tôi đẹp mà nỡ đổ , tôi biết ăn nói thế nào với anh hai đây.Haiz không ngờ đẹp trai cũng
khổ thế này đây.
Nghe giọng nói kiêu căng kia cô bừng tỉnh mặt đỏ ửng lên vì giận :
_Mỹ nhân đang nói gì thế , chúng ta là con gái với nhau , thưởng thức cái đẹp 1 chút thôi mà.
_Này chị hai , đường đường là 1 nam nhi đầu đội trời chân đạp đất thế này mà chị hai dám bảo là mỹ nhân à.
_Mỹ nhân đừng nóng , tổn hại nhan sắc xinh đẹp của mình.
Cô đắc trí vì đã trả thù được con người kia.
_Đẹp trai!
_Xinh gái!
_Đẹp trai !
....
2 con người gân cổ lên cãii nhau , thấy tình hình không ổn bác Trương phải lên tiếng can thiệp :
_2 người dừng lại được chưa ? Lỗ tai già này sắp điếc rồi đây.
Nghe thế 2 người mới dừng lại , nhưng ánh mắt vẫn nhìn nhau tóe lửa.
_Bác Trương , mỹ nhân này là ai thế ?
_Đã bảo tôi là con trai , đúng là 1 cặp trời sinh , hắn ta đã khinh khủng còn lấy 1 người vợ khinh khủng chẳng
kém.
_Được rồi , bình tĩnh nào.Tiểu thư đây là cậu Hàn Ngạo Thiên , là em họ của thiếu gia.
_Chị hai nghe rõ chưa ?
_Vậy thì mỹ nhân phải gọi là chị dâu chứ ?
Hàn Ngạo Thiên nghiến răng nghiến lợi thiếu điều muốn bóp chết người ngồi đối diện, thấy vẻ mặt kia cô bật
cười tới chảy cả nước mắt.
_Cười gì ?
_Cậu thực sự rất là dể thương đó.
Nói xong cô lại càng buồn cười hơn , nhìn cái mặt kia dể thương giống hệt Gia Hân.
_Đã nói đừng có khen tôi xinh đẹp hay dễ thương.Tôi là con trai 100% đó.
Cảm nhận con người kia sắp bốc hỏa tới nới cô mới gắng nín cười làm hòa :
_Rồi tôi xin lỗi , cậu rất là đẹp trai.
_HI nghe thế còn được.
-Mà cậu ta là ai thế ạ ?
Cô chớp mắt quay sang nhìn bác Trương , Ngạo Thiên ức muốn xì khói đầu căm hận nhìn cô.
_Xin tự giới thiệu tôi là
_Tôi biết tên cậu rồi nhưng không hiểu cậu làm gì ở đây ?
_Tất nhiên là tới thăm chị hai rồi.Tiện thể đi bụi.
_Thiếu gia lại bỏ nhà đi sao ?
_Vâng , ba má lại bắt cháu lấy vợ đau cả đầu.
Vừa nói cậu vừa nhón lấy trái nho trong đĩa cho vào miệng.
_Năm nay cháu mới có 22 mà đã bắt cháu lấy vợ , bác có thấy vô lý không ,chị hai thấy vô lý không ?
_Không.
Cả 2 ngườ cùng đông thanh.Cậu ngạc nhiên :
_Vì sao ?
_Như thế mới vó người quản được thói đi bụi của cậu.
_Cậu mà không lấy vợ sẽ làm khổ bao nhiêu trái tim các cô gái.
Nghe 2 câu giải thích cậu vô tư gật đầu :
_Đúng thế , không ngờ đẹp trai lại yêu mị như vậy . He he
Nhìn nụ cười kia cô thấy sởn cả da gà, bỗng cô nhớ ra 1 điều :
_Mà cậu đang đi bụi sao ?
_Đúng thế ,mỗi lần đi bụi tôi đều qua đây.
_Thế mà là đi bụi à ?
_Thì nói thế cho oai chứ , tôi mà đi bụi thì lấy gì mà ăn.
_Mà cậu nói cậu là ngoại lệ thứ 2 ?
-_Đúng thế .Mặc dù không thuộc hắc long nhưng tôi vẫn cùng anh Lãnh tham gia các công việc của hội.
_Thì ra là thế.
_Thôi tôi phải đi nghỉ 1 chút đã , đau hết người rồi.Chị hai tối gặp lại nhé.Bác Trương , ba má có gọi cứ bảo
cháu không ở đây.
Không nghe câu trả lời cậu đã vụt chạy vào nhà.Bác Trương khẽ thở dài :
_3 tháng mà 2 lần rồi, mỗi lần cậu ấy sang ở tạm là lại có chuyện.
_Cậu ấy hay đi bụi lắm sao bác ?
-Đúng thế , nhưng đó chỉ là cái cớ , chủ yếu cậu ấy sang để chọc tức cậu chủ.
_Sao ạ ?
-Tiểu thư cứ chờ sẽ được xem tận mắt.
Cô nhìn vào nhà khẽ mỉm cười , con người này mặc dù hơn cô 3 tuổi nhưng vẫn còn trẻ con , nhưng cô đâu
biết sau bộ dạng kia là 1 bộ óc của 1 thiên tài.
Chương 14
Bữa ăn hôm nay không khí khác hẳn mọi ngày , không còn vẻ lạnh lẽo mà thay vào là không khí thoải mái, vui vẻ.Nhìn anh nói chuyện thoải mái
cùng Ngạo Thiên và chị Băng cô thấy hơi chạnh lòng, nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất vì cô biết đó là 2 người thân, người bạn cùng vào
sinh ra tử với anh trong thế giới cô độc mà anh đang sống.Chị Băng nhìn sang cô quan tâm :
_Hôm nay không mệt mỏi quá chứ ? Có thể tối sẽ hơi ê ẩm người 1 chút.
_Em không sao.
_Làm gì mà mệt mỏi ?
Đang nói chuyện cùng anh ,Ngạo Thiên cũng quay sang hóng hớt.
_Thiếu gia không phải chuyện của cậu.
_Băng nhi à, sao mà ích kỷ thế !
_Đã bảo bao nhiêu lần đừng gọi là Băng nhi nữa.Bộ gần 10 năm rồi mà cậu không hiểu câu đó có nghĩa là gì à ?
Chị Băng trừng mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.Thấy thế , cô bật cười khẽ , 2 con người này đúng là khắc tinh của nhau , từ đầu bữa
ăn tới giờ không biết cãi nhau bao nhiêu lần rồi.
_Băng nhi , em còn bé xíu thế này ,anh gọi thế cho thân thiết mà , phải không anh hai ?
Anh chỉ biết lắc đầu trước những cuộc cãi vã không điểm dừng của 2 người này.Ngày thường Băng ít nói nhưng gặp Ngạo Thiên là y như rằng làm
người khác đau tai.Khẽ nhìn sang cô anh thấy khung cảnh này bình yên lạ thường,cùng mọi người ăn cơm , cười đùa vui vẻ.Hơn nữa cô luôn an
toàn trong sự bảo vệ của mọi người,anh có lên mạo hiểm 1 lần để giữ cô bên mình mãi mãi không ? Nụ cươi kia vẫn trong sáng , thánh thiện như lần
đầu anh nhìn thấy cô cùng người bạn của mình đi mua sắm.Nụ cười ấy như ánh nắng chiếu sáng con tim tràn ngập băng giá của anh , làm con tim
anh biết thế nào là rung động.Nhưng có lẽ quá khứ đã ăn sâu vào từng tế bào của anh , ngăn cản anh dang tay để ôm cô vào lòng mình.Anh là kẻ
máu lạnh ,lãnh huyết từ trước tới nay làm gì cũng không hề chùn bước nhưng giờ đây con người làm kẻ khác nghe tên cũng phải khiếp sợ ấy lại
đang sợ hãi .Nỗi sợ ấy chính anh cũng không thể giải thích , có lẽ nào anh sợ sẽ không thể nhìn thấy nụ cười ấy của cô nữa không ?
Cảm nhận thấy có người đang nhìn mình ,cô quay sang bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh.Đó không phải sự lạnh lẽo thường ngày mà ánh mắt
đó chất chứa sự dày vò , đau khổ.Nhận thấy cô đang nhìn lại anh vội quay đầu đi.Khẽ dụi mắt mình cô không nghĩ là mình đã nhìn nhầm, ánh mắt
đó của anh dù trong đau đớn vẫn nhận ra tình cảm tha thiết dù chỉ 1 chút cũng làm sóng gió trong lòng cô yên bình trở lại.Cúi đầulặng lẽ ăn cơm cô
cũng không để ý tới cuộc cãi vã ồn ào kia nữa , trong đầu cô chỉ còn ánh nhìn đầy phức tạp của anh.Cả 2 người đều chìm vào suy nghĩ của mình cho
đến khi không gian im ắng lạ thường họ mới giật mình ngẩng lên.Ngay lập tức cô sốc tới mở lớn cả 2 con mắt , hình ảnh đang được thu vào bộ não
của cô thực sự là hy hữu.Chị Băng đang đặt chùy thủ lên cổ Ngạo Thiên , khuôn mặt 1 màu hắc ám.Chị Băng mỉm cười dí sát chùy thủ vào khuôn
mặt thiếu gia nhiều chuyện kia gằn giọng :
_Khuôn mặt này mà có thêm vài vết sẹo thì sẽ thế nào nhỉ ?
Nhìn nụ cười ấy cô cũng cảm thấy ớn lạnh.Ngạo Thiên nhìn sang anh cầu cứu nhưng anh trực tiếp phun ra 1 câu :
_Tự làm tự chịu.
Thấy không thể tìm sự giúp đỡ từ kẻ máu lạnh kia cậu quay sang cô với khuôn mặt nhăn nhó tới đáng thương hại.Cô giả ngu quay sang bác Trương
_Hôm nay thức ăn rất ngon ,lâu lắm con mới thấy ngon miệng như vậy.
Có người trả thù cho mình ngu gì mà xen vào, cô nở 1 nụ cười ngọt ngào gửi tới con người đang nhăn nhó như khỉ ăn ớt kia.Dường như biết mình
phải tự lực cánh sinh cậu vội ngọt ngào :
_Băng à , anh đùa chút thôi mà , hì hì.
_Thiếu gia có cần 1 chút dấu ấn để ghi nhớ câu nói của em hơn không?
Ngạo Thiên vội xua tay :
_Không cần , tuyệt đối không cần.Anh tuyệt đối khắc cốt ghi tâm câu nói của em.
_Thật chứ ?
_Anh xin thề ?
_Lần này tạm tha, còn lần sau thì đừng trách em thủ hạ không lưu tình.
Rút chùy thủ lại chị bước tới gần cô nói :
_Chị có việc đi trước , mai sẽ tới đón em đi học.
_Dạ.
_Thiếu gia , em đi trước.
Anh gật đầu thay câu trả lời.Nhìn bóng Băng đã đi khỏi Ngạo Thiên mới vuốt cái mặt xinh đẹp của mình lẩm bẩm :
_Thật sợ quá đi , chút nữa là bị hủy dung.
Quay qua anh, cậu nhìn bằng ánh mắt trách móc :
_Đúng là chủ nào tớ nấy , lãnh huyết vô tình.Mà sao hôm nay con bé đó hung dữ thế không biết.
Anh ném cho cậu ánh mắt khinh bỉ , trực tiếp đứng lên để lại 1 câu rồi biến mất:
_Ai bảo động vào con sư tử đang điên.Hôm nay con bé làm sổng 1 đứa băng nhóm khác nên đang điên.Ngu ráng chịu.
Mặt Ngạo Thiên đần ra , vậy là hôm nay thiếu gia ta đây phải chịu tội thay 1 tên nhãi nhép sao ? Nhục qua đi thôi.Cô cười tới chảy cả nước mắt.Cậu
hậm hực đứng lên nhìn cô nói :
_Chị hai , cười nhiều sẽ có nếp nhăn đấy.Xem mai chị hai có cười được nữa không.
Cô ngơ ngác không hiểu , ôm 1 cục thắc mắc đi ngủ.Sáng hôm sau không thấy bóng dáng anh hay Ngạo Thiên đâu cô hỏi bác Trương thì nhận được
câu trả lời 2 người đó đã đi ra ngoài trước.Tới trường tâm trạng cô rất chi là vui vẻ, nhưng vừa bước vào lớp mặt cô cũng như chị Băng sa sầm cả lại
,con gái cả lớp đang bu quanh 1 nhân vật mới xuất hiện , ánh mắt ai cũng như mê dại nhìn cái cục trắng trắng đang ngồi giữa.Nhìn kỹ hơn cục trắng
đó là 1 mỹ nhân khó gặp trên đời , nhìn kỹ hơn nữa thì người đó mặc đồ nam sinh , và với đôi mắt 10/10 cô dám đảm bảo đó là cái kẻ nhiều chuyện
đang bỏ nhà đi bụi kia.Nhìn thấy 2 người cậu nở nụ cười rạng rỡ đưa tay lên vẫy, lập tức 1 tràng tiếng hét nổi lên.Đúng là chết vì trai đẹp.Khi cả 2
đang chết lâm sàng ở cửa thì may thay thiên thần bé nhỏ đã đánh thức họ dậy .
_Tuyết , chị Băng , 2 người làm gì mà đứng ở cửa mãi thế ?
Cô cùng chị quay lại trả lời :
_Không có gì!
Cả 3 trực tiếp đi tới chỗ ngồi, chưa kịp định thần 1 thân ảnh đã ung dung ngồi xuống bên cạnh Băng.Chị quay sang gằn giọng :
_Thiếu gia , cậu làm cái quái gì ở đây thế ?
_Đi học.
_Cậu bị dở à ?
_Hôm qua mới nhận ra anh còn thiếu bằng y khoa nữa mới đủ bộ sưu tập bằng đại học.He he.
Cô lắc đầu thở dài , vậy là cũng hiểu câu đe dọa hôm qua của cậu.Sau này cô tới trường cũng khổ rồi , đúng là chạy trời không khỏi nắng.Thở dài
lần nữa cô quay qua Hân thì thấy con người này đang nhìn không chớp mắt vật thể lạ vừa xuất hiện kia.Trời ơi cái tính mê trai đẹp thật không còn
gì để nói.Hưa tay tới muốn gãy ra cô mới kéo được Hân về thực tại
_Gia Hân à , cậu về nhà tự ngắm mình hay anh Bảo cũng thấy no mắt rồi chứ ?
Khẽ nuốt nước bọt Gia Hân liếm liếm cái môi nhỏ :
_Đẹp quá , sao lại có người đẹp như vậy cơ chứ , ôi tim tớ đang chuẩn bị nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
_Ôi trời ơi.
Ngay lúc này đây cũng có 1 người đang chết lâm sàng ở đầu bàn , trong đầu chỉ có 1 suy nghĩ " người đâu mà đẹp quá ta , đáng yêu quá , ôi cái
má kìa muốn cắn 1 cái " .Nở 1 nụ cười mật ngọt chết ruồi cậu chìa tay ra :
_Rất vui được gặp em , anh là Hàn Ngạo Thiên, người quen của Tuyết.
Nắm lấy đôi tay còn đẹp hơn con gái kia nhỏ nhẹ nhàng :
_Em là bạn thân của Tuyết , Gia Hân.
Thế là sợi dây tình cảm lại 1 lần nữa trói buộc 2 con người vừa quen biết nhau này.
Chương 15
Cô thực sự muốn bịt miệng 2 con người kia lại ngay lập tức, không hiểu họ nghĩ ra chuyện gì mà như súng liên
thanh không ngừng nghỉ,tai cô sắp điếc rồi đây.Phóng ánh mắt ai oán sang bên cạnh cô nhỏ giọng:
_Hân à , đang là giờ học đó.
Không có tiếng trả lời , chỉ có tiếng thì thầm to nhỏ của 2 con người đẹp như hoa kia.Khí nóng bốc lên ngùn
ngụt, cô dang tay gõ đầu Gia Hân 1 cái.
_Ui,ai dám.
Bắt gặp bộ mặt đen sì của bạn Hân lập tức giả ngu :
_Hì , Tuyết à , sao thế ? Ai dám chọc tức cậu , nói đi tớ xử cho.
_2 người mà không im lặng chút thì đừng có mà trách tớ vô tình.
_Ặc, chị hai à , nóng quá không tốt đâu , vả lại 2 chúng ta cũng đâu có làm phiền ai ha ?
Kèm theo là cái gật đầu hưởng ứng của Gia Hân , cô tức muốn hộc máu, nghiến răng nói :
_Vậy làm ơn nhìn quanh lớp xem.
2 cái đầu từ từ quay lại săm soi, không phải chứ làm gì mà cả lớp đang nhìn họ chằm chằm vậy,không những
thế còn đủ loại cảm xúc xuất hiện nữa.Trai thì nhìn Ngạo Thiên với ánh mắt ăn tươi nuốt sống, gái nhìn Gia
Hân với ánh mắt ghen tỵ có , cam chịu có.2 nhân vật chính vẫn ngu ngốc không hiểu.Chị Băng ném cho họ
ánh mắt khinh bỉ :
_Thiếu gia, không hiểu cậu là thiên tài hay kẻ ngốc.
_Ta tất nhiên là thiên tài rồi.
Lần này là ánh mắt khinh bỉ từ cô phóng tới.Ngạo Thiên hậm hực , dám nhìn ta bằng ánh mắt đó hả, không
phục, ta làm gì nên tội chứ .
_Làm ơn ngồi im lặng và khép miệng lại.2 người không biết đã sát thương bao nhiêu người ở đây sao ?
Kèm theo câu nói cô còn hất hất đầu lên mục giảng, vị giáo viên đáng kính thi thoảng lại phóng về phía Ngạo
Thiên ánh mắt rất là ám muội làm kẻ nào đó khẽ rùng mình.Sau khi đầu óc đã hoạt động xong 2 cái miệng lại
đông thanh :
_Hazi , đẹp cũng khổ vậy đó.
Không thèm quan tâm 2 con người lại ngồi tâng bốc sắc đẹp của nhau, đầu cô sắp bốc khói tới nơi rồi đấy.Ác
nhân đúng là ác nhân mà đi đâu cũng hại người được,nhìn xem Gia Hân bé bỏng ngoan ngoãn của cô chưa
đầy 1 buổi sáng đã bị hắn làm cho hư hỏng rồi.Ngồi cạnh cô chị Băng cũng đang bắn cả loạt sát khí về phía
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian